Nói về ẩm thực, Chủ tịch Hiệp hội Văn hóa ẩm thực Việt Nam Nguyễn Quốc Kỳ khẳng định: Việt Nam là đất nước đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử, 54 dân tộc anh em cùng chung sống trên dải đất hình chữ S nên văn hóa đa dạng, phong phú. Ở nhiều nước trên thế giới, ẩm thực đường phố chỉ được hoạt động ở những khu vực được chính phủ cho phép, thường ở khu vực riêng biệt, trong hội chợ hay lễ hội. Trong các món ăn “quân tử vị”, Phở là quà đáng quý trên đời. Một vài xu, nào đắt đỏ mấy mươi, Mà đủ vị: ngọt, bùi, thơm, béo, bổ. Náy bánh cuốn, này thịt bò, này nước dùng sao nhánh mỡ, Ngọn rau thơm, hành củ thái trên. Nước mắm, hồ tiêu, cùng dấm, ớt điểm thêm, Khói nghi ngút đưa lên thơm ngát mủi. Như xúc động tới ruột gan bàn phổi, Như giục khơi cái đói của con tì. Dẫu sơn hào, hải vị khôn bì, Xới một bát nhiều khi chưa thích miệng. Kẻ phú quý cho chí người bần tiện, Hỏi ai là đã nếm không ưa, Thầy thông, thấy phán đi sớm về trưa, Điểm tâm phở, ngon ơ và chắc dạ. Cánh thuyền thợ làm ăn vất vả, Phở xơi no cũng đỡ nhọc nhằn. Khách làng thơ đêm thức viết văn, Được bát phở cũng đỡ băn khoăn óc bí… Bọn đào kép, con nhà ca kỹ, Lấy phở làm đầu vị giải lao. Chúng chị em sớm mận tối đào, Nhờ có phở cũng đỡ hao nhan sắc. Phở là đại bổ, tốt bằng mười thang thuốc bắc, Quế, phụ sâm, nhung chưa chắc đã hơn gì. Phở bổ âm, dương, phế, thận, can, tì, Bổ cả ngũ tạng, tứ chi, bát mạch. Anh em lao động đồng tiền không rúc rích, Coi phở là môn thuốc ích vô song. Các bậc vương tôn thường chả phượng, nem công, Chưa chén phở, vẫn còn chưa đủ món. Chớ chê phở là đồ ăn hèn mọn, Dẫu sao thành Ba-Lê còn phải đón phở sang. Cùng các cao lương vạn quốc phô trương, Ngon lại rẻ, thường hay quán giải. Sống trên đời, phở không ăn cũng dại, Lúc buông tay ắt phải cúng kem. Ai ơi, nếm thử kẻo thèm. Ăn không chỉ đơn giản là cho thức ăn vào miệng; nó là kết tinh của văn hoá và xã hội. Ngay cả định nghĩa thức ăn cũng không giống nhau giữa các nền văn hoá. Cách xếp loại thức ăn chủ yếu dựa vào tiềm thức. Nghệ thuật bày trí và kết hợp gia vị thì hài hòa và có nước chấm riêng rất đặc trưng và rất nhiều nguyên liệu, gia vị trong món ăn của Việt Nam là cây thuốc có tác dụng chữa bệnh. Sẳn dịp hồi chiều.. hái búp sen Thò tay bẻ vội.. cọng nhanh liền Vào hàng thịt lợn.. chôm hai miếng Đến chợ tôm đồng.. trộm kí nghen Món gỏi mưa hè.. xơi quá đã Bia lon nắng hạ.. uống vừa ghiền Nào cùng nhậu tiếp.. nhanh anh nhé Chị gắp thêm nhiều… gỏi ngó sen.
Khi có cơ hội sống trong lòng một nền văn hoá khác, định nghĩa “giữ con người Việt” đôi khi lại là trao đi những tinh tuý trong ẩm thực của chúng ta và giúp cho bếp của một ngôi nhà Việt nơi nào đó cũng sẽ luôn ấm như nhà mình. Khí hậu góp phần định vị được đến hương vị của món ăn. |